Thánh Vịnh 120 (119):
Ước mong được sống bình an
- Lúc ngặt nghèo, tôi kêu lên cùng CHÚA,
Chúa đã thương đáp lời.
(2) Lạy CHÚA, xin Ngài cứu mạng con
khỏi môi miệng điêu ngoa, tấc lưỡi phỉnh phờ.
(3) Lưỡi phỉnh phờ kia hỡi!
Chúa sẽ giáng gì xuống ngươi đây,
và còn thêm chi nữa?
(4) Giáng toàn mũi tên nhọn của người chiến binh,
thêm những hòn than đước đỏ hồng!
(5) Thật bất hạnh cho tôi
phải trú ngụ trong miền rợ Me-séc,
phải sống cùng dân du mục Kê-đa.
(6) Tấm thân này trải bao năm tháng
(7) sống cùng những kẻ ghét hoà bình.
Tôi vốn chuộng hoà bình.
Nhưng hễ tôi nói tới, thì phe họ lại muốn chiến tranh.